pacman, rainbows, and roller s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Ngục quỷ


Phan_39

XIII. Ra tù

Chương 70

.

  Xuyên qua rừng rậm, bóng cây trước mặt lay động mờ mờ ảo ảo, cành cây không ngừng quật qua thân thể trần trụi. Tiếng chó săn phía sau càng lúc càng to, chấn động màng nhĩ. Trái tim Thuỷ Căn chưa từng hoảng loạn đến thế này.

  May mà Tô Bất Đạt quen thuộc địa hình nơi đây, đi trước thuần thục dẫn đường. Nhưng vì phải cõng Đới Bằng, nên Quảng Thắng vốn đã chẳng chạy được nhanh, trong lúc hoảng loạn lại còn không cẩn thận giẫm phải bẫy thú trên mặt đất chẳng biết là do ai đặt.

  “Aaa…” Đau đớn khôn xiết khiến Quảng Thắng kêu lên thảm thiết. Gã lập tức bổ nhào xuống đất, Đới Bằng trên lưng gã cũng té rầm sang một bên, Nghe thấy tiếng, Thủy Căn ngoảnh lại nhìn, lập tức dừng bước chạy tới giúp Quảng Thắng tách bẫy thú ra.

  Thế nhưng cái bẫy thú kẹp quá chặt, hoàn toàn không có biện pháp nào cả.

  Nghe thấy tiếng động, Tô Bất Đạt quay trở lại. Vạn Nhân cũng chạy vài bước trở về túm Thuỷ Căn lên, gấp gáp nói: “Mau đi theo ta!”

  Thuỷ Căn giữ chặt lấy cái bẫy thú trong tay, nói như đinh đóng cột: “Không!”

  Vạn Nhân yên lặng nhìn cậu, và rồi bỗng nhiên một tay nắm lấy gáy cậu, y hung hăng hôn lên môi cậu, đầu lưỡi kia chính là một con độc xà xảo quyệt, linh hoạt chui vào rồi lại rụt ra.

  Phút chót y còn nhéo thật mạnh vào bên mông đang mang thương tích của Thuỷ Căn: “Hãy nhớ kỹ lời hứa ngươi nợ ta!”

  Dứt lời, y một mình biến mất giữa biển rừng mênh mông.

  Thuỷ Căn chỉ cảm thấy miếng thịt bị véo đau nhức từng cơn, trong lòng không khỏi suy tư: mình hứa hẹn làm cái gì ý nhỉ? Cái câu “ta cho ngươi làm đến khi nào bị trĩ thì thôi” lúc trong hồ sâu kia thình lình ùa về trong trí não, cậu bỗng thấy lạnh toát cả người.

  Không kịp nghĩ ngợi gì nữa, cậu và Tô Bất Đạt ba chân bốn cẳng định bụng kéo cái chân Quảng Thắng ra khỏi cái bẫy nọ, nhưng bẫy thú còn chưa kịp tách ra, bốn con người xui xẻo đã bị kiểm lâm đi tuần núi phát hiện ra.

  Năm con chó săn lớn vây lấy mấy tên binh tôm tướng tép mà sủa loạn cả lên, có một con suýt chút nữa đã ngoạm một phát lên cái mông tươi non của Thuỷ Căn rồi.

  Mấy người kiểm lâm giương súng, kinh ngạc nhìn mấy tên chắc là bọn săn trộm vừa bị tóm cổ này. Tạo hình mấy tên này đều rất sáng tạo: một người thì bị bẫy thú kẹp chân đến nỗi kêu cha gọi mẹ, một tên thì trần trụi run rẩy giữa gió lạnh, co rúm mông né né hàm răng của chó săn, một tiểu thanh niên dân tộc thiểu số ăn mặc rất nguyên thuỷ thì đang lạnh lùng trừng bọn họ, còn có một thanh niên mặc chiến giáp thời cổ, đầu đầy máu, và đang khóc thút thít.

  Với tình hình này, có nói mình là du khách bình thường thì cũng chả ai tin cả.

  Mấy người bị dẫn xuống chân núi trong lo lắng thấp thỏm. Kết quả liên lạc với cục cảnh sát địa phương là trong bốn người thì có ba tên là tù nhân vượt ngục đang bị phát lệnh truy nã. Ngoại trừ Tô Bất Đạt, ba người còn lại bị áp giải suốt đêm lên đồn công an tỉnh.

  Bởi vì có liên quan tới một ngài cục trưởng cục công an mất tích, lại thêm mấy mạng người chết thần bí ở huyện Thanh Hà, tập thể phòng hình sự ra quân, tiến hành thẩm vấn mấy người suốt một đêm.

  Thế nhưng sau một loạt câu hỏi, các đồng chí cảnh sát đều muốn điên luôn. Tên Đới Bằng kia thì nói chỉ nhớ rõ mình đang bị tù ở nhà giam Quân Sơn, còn bị bạn tù cùng phòng cường bạo, tất cả những thứ còn lại hắn chẳng hay biết gì hết.

  Còn đại ca xã hội đen Quảng Thắng thì lảm nhảm toàn chuyện ma quỷ, đặc biệt là những việc ly kỳ gã gặp phải trong lòng đất dưới dãy Hưng An. Quảng Thắng cũng là khách quen của cục cảnh sát, đừng thấy gã nói lắm mà khinh, cũng cất giấu mưu mô cả đó. Tất cả những gì dính dáng tới án mạng giết người, một câu gã cũng không nói, nhất là vụ ở Huyền Không tự ấy, gã đã từng tận mắt chứng kiến tiến sĩ Vạn giết người, nhưng nói ra ai tin? Không khéo cái tội giết người ấy lại đổ cả xuống đầu gã ấy chớ.

  Về phần nông dân công Ngô Thuỷ Căn, tên này là ngoan cố nhất, mặc kệ cảnh sát có hỏi cái gì, cũng đều trầm mặc không nói, chỉ ngơ ngác nhìn sàn nhà.

  Hai ngày sau, thẩm vấn không có kết quả. Đúng lúc này, tình tiết vụ án xuất hiện một bước ngoặt.

  Chuyện là như vầy, từ sau khi Phùng cục trưởng mất tích, điện thoại trong nhà hắn lúc nào cũng có người giám sát. Ngay buổi tối sau ngày mấy tên kia bị chộp, Phùng cục trưởng đã gọi một cuộc điện thoại về nhà, đại để nói là hết thảy đều bình an, chớ nên lo lắng, trước mắt hắn đang ở nước ngoài, trong mấy năm tới không thể về nước được, mong người thân đừng nhớ nhung vân vân. Nội dung lời nói dường như tiết lộ có điều khó nói.

  Bà vợ cục trưởng nghe thấy thế, mặc kệ luôn!

  Vị phu nhân này cũng không phải đèn kiệm dầu (kẻ tầm thường), bà lập tức gặng hỏi, có phải phạm tội lớn tày trời gì rồi không mà một mình chạy trốn, để bà với con ở lại dọn dẹp tàn cục. Ngài cục trưởng sốt ruột trấn an vài câu, nhưng lại thấp thoáng có chút đắc ý, thậm chí hắn còn nói tất cả đã có người chịu tội thay, sẽ không liên luỵ tới người nhà đâu, mặt khác hắn sẽ chuyển cho bà ít tiền, để bà yên tâm nuôi con.

  Nghe được đoạn ghi âm cuộc điện thoại như thế, các đồng chí phòng hình sự bỗng sinh nghi.

  Ngày hôm sau, đại đội hình sự của tỉnh lập tức đi điều tra tài khoản ngân hàng của bà vợ Phùng cục trưởng, và phát hiện thấy lúc sáng sớm, đã có tới năm trăm ngàn đô-la Mỹ từ nước ngoài gửi về. Một con số lớn đến thế, không phải một viên chức bình thường dựa vào tiền lương mà có thể tích cóp được, quả thực khiến người ta phải khiếp sợ.

  Vì vậy, hồ sơ vụ án trước đây Thuỷ Căn trộm mộ gian thi đã được lật lại một lần nữa. Những nhân viên có liên quan đã từng thẩm tra xử lý vụ án khi ấy cũng bị tra hỏi từng người một.

  Khi thẩm vấn đến nhân viên xét nghiệm phòng chính vụ, thì lỗ hổng trong vụ án cuối cùng cũng đã được tìm ra. Nhân viên xét nghiệm này trước nay vẫn làm công việc bàn giấy, dễ thấy là chưa từng phải trải qua một cuộc thẩm vấn nào nghiêm trọng đến thế này, chưa được mấy câu anh ta đã túa mồ hôi lạnh, nhân viên thẩm vấn dày dặn kinh nghiệm đã nhìn ra ngay đầu mối.

  Sau đó, nhờ tập trung tiến hành tấn công tâm lý, nhân viên xét nghiệm đã khai thật. Lúc anh ta kiểm tra thi thể bị gian thi kia, vết rách là do vật cứng gây ra, dường như ai đó đã cố làm giả hiện trường gian thi. Về phần tinh dịch trên thi thể, tuy đúng là của Ngô Thuỷ Căn, nhưng bên trong có trộn lẫn một lượng lớn sợi vải quần áo.

  Nói cách khác, lượng tinh dịch ấy vốn nhỏ trên quần áo khác, lại bị ai đó gom lại, quết lên thành ruột của người chết. Hơn nữa căn cứ vào độ khô của dịch thể lúc đó, dường như nó đã được bắn ra khỏi cơ thể một khoảng thời gian rồi.

  Quan trọng nhất là, dấu răng lưu trên cổ Thuỷ Căn lúc trước đúng là do Đới Bằng để lại, chỉ có điều hồi đó Phùng cục trưởng đã sai anh ta phải đổi mẫu răng của Đới Bằng, và làm báo cáo xét nghiệm giả. Nhân viên xét nghiệm cũng khôn, lén giữ hết vật chứng đã bị thay đổi lại.

  Sau đó, chứng cứ bất lợi với Phùng cục trưởng cứ mọc lên như nấm sau mưa. Tham ô, nhận hối lộ, móc ngoặc với hàng loạt nhân viên công chức làm ô dù cho tội phạm, vân vân và vân vân…

  Mà cái chết của Trương Đại Phúc cũng có nhiều điểm đáng ngờ. Rất có thể là do Phùng cục trưởng đã biến mất, nhân chứng mới nhao nhao lên kể rằng, trước khi mất tích, Trương Đại Phúc bị người ta bắt ép lôi lên một xe bánh mì, kể cả mấy dân công bị làm tế phẩm mà bỏ mạng ở cổ mộ kia nữa, cũng có người nhìn thấy bọn họ bị túm lên xe tải, chứ không phải như cảnh sát suy luận là đã mang theo cổ vật bỏ trốn.

  Mọi bằng chứng của vụ trộm mộ khi đó dường như đều chỉ thẳng vào Phùng cục trưởng và Đới Bằng.

  Còn Thuỷ Căn hẳn là người vô tội bị cuốn vào làm vật hy sinh như lời cậu khai hồi đó. Về mấy lời kể lể về ma quỷ ấy, không loại trừ khả năng là khi thấy Phùng cục trưởng giết người, tinh thần đã chịu kích thích quá mạnh mà sinh ra ảo giác.

  Tất cả dường như đều đã rõ ràng, Phùng cục trưởng là chủ mưu đứng đằng sau hàng loạt vụ án ghê rợn, hắn cấu kết với con trai chủ tịch huyện để ăn trộm cổ vật, sau đó mưu toan giết người diệt khẩu, rồi đổ mọi tội lỗi lên đầu Ngô Thuỷ Căn.

  Và dưới sự thẩm vấn của cảnh sát hình sự, cuối cùng thì Đới Bằng cũng khóc lóc khai ra hết lúc đó hắn làm theo mưu kế của Phùng cục trưởng, bắt bọn Thuỷ Căn lên xe ra sao, rồi mấy người kia bị Phùng cục trưởng hại chết thế nào. Về cơ bản, tất cả đều giống hệt lời khai trước đây của Thuỷ Căn.

  Đến đây, mặc dù vụ án còn có điểm chưa rõ ràng, chẳng hạn như cách chết quỷ dị ghê rợn của mấy người nọ. Nhưng căn cứ theo nguyên tắc “nghi tội tòng vô” (không chứng minh được rằng có tội, tức là vô tội), Thuỷ Căn được phóng thích.

  Là nghi phạm quan trọng, Đới Bằng vẫn bị giải vào nhà giam Quân Sơn, đợi vụ án mở rộng thêm.

  Bà góa Trương khi nghe tin, vui mừng quá đỗi. Khi thấy vẻ mặt ngơ ngẩn ngây dại của con mình, bà quả phụ đau lòng khóc òa lên. Thế nhưng nhân viên nhà giam nói với bà rằng, bởi vì bị oan, nên Thủy Căn sẽ nhận được một khoản tiền bồi thường chừng ba mươi ngàn.

  Bà góa Trương duỗi ngón tay tính toán, cho dù có đi làm công hai năm, cũng chẳng tích cóp được đến ba mươi ngàn tệ. Cho nên một năm này trong nhà giam xem ra vẫn hời chán.

  Cuộc sống dường như đã trở lại như trước, cậu thoát khỏi nghi án giết người, lấy lại tự do; mẹ đưa cậu về ngôi làng quen thuộc; bạn học thân thiết và hàng xóm láng giềng tới tấp đến nhà hỏi thăm.

  Về đến nhà, bà góa Trương mở tiệc, đốt vài tràng pháo, nhận được không ít tiền mừng, khiến bá góa Trương vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng được nở mày nở mặt trước mặt các bà con xóm giềng đã từng hiểu lầm hai mẹ con bà. (Skye: bé Căn ra tù mà cứ như thể cưới vợ ý =.=)

  Song, giữa bầu không khí náo nhiệt ấy, giữa những vụn giấy hồng bay phấp phới kia, chẳng ai chú ý tới vẻ mặt đờ đẫn của Thuỷ Căn.

  Từ đó về sau, mọi thứ trở lại với sự yên bình vốn có. Mỗi ngày mở mắt ra, mẹ đã nấu xong bữa cơm nóng hôi hổi chờ cậu ăn. Không có ác linh, không có thiêu thân khổng lồ, không có oán chương dưới nước và những thứ loạn thất bát tao như thế.

  Hai ngày trước, mẹ còn lầm bầm rằng, nhân lúc trong tay còn ít tiền để không, nhanh chóng thu xếp việc cưới xin, tranh thủ kết hôn rồi sinh lấy một đứa, tống khứ hết vận xui ấy đi cho xong.

  Thậm chí có một hôm, mẹ còn cầm về một bức ảnh, cô gái trong ảnh rất xinh, đôi mắt to to, hai má hồng hồng, nhoẻn miệng cười hé ra hàm răng trắng sáng, đúng kiểu Thuỷ Căn thích. Nhưng Thuỷ Căn chỉ liếc mắt một cái, hứng thú rã rời, chuyển ánh nhìn về phía màn hình TV, uể oải nói: “Mẹ, con không xem đâu!”

  Bà góa Trương tức giận mắng cậu một trận té tát.

  Cuộc sống ấy mà, vốn nên là như thế này. Đây là tình trạng lý tưởng mà trước kia Thuỷ Căn vẫn ngày nhớ đêm mong.

  Thế nhưng vì sao cậu mấy lần đều mơ thấy những chuyện từng trải qua ở thôn Bốc Vu, ở Huyền Không động…

  Tại sao khi nhìn người ấy vừa to tiếng mắng mình vừa ra sức cứu mình, cậu lại không khỏi bật cười thành tiếng, tại sao khi nhìn thấy lão quỷ nghìn năm chết tiệt kia cứ biến mất dần trong cảnh mộng, cậu lại nghẹn ngào khóc tỉnh?

  Gối bị nước mắt thấm ướt một mảng, cảm giác ướt lạnh trên mặt thấm vào tậy đáy lòng, cho dù có quấn chăn quanh người thật chặt cùng chẳng thể ngăn lại được.

  Sau đó là trằn trọc khó ngủ, một mình ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng cây trên cửa sổ mãi cho đến bình minh…

  Lại một lần nữa khóc mà tỉnh lại từ trong giấc mộng, Thuỷ Căn không thể chịu được nổi nữa. Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, cậu đã thức dậy, cầm một ít tiền và giấy tờ của mình, đạp xe đến nhà tù Quân Sơn, nơi đang giam giữ Đới Bằng.

———————————————

[Skye]: cả chap này Thiệu ca không được lên sân khấu tí nào, mà hình như chap sau cũng vậy, haizz, tội nghiệp anh =.=|||

P/S: mình vẫn đang phấn đấu hoàn thành chính văn của Ngục Quỷ vào đúng ngày kỷ niệm 1 năm mở WP, tức ngày 25/8. Hy vọng là sẽ kịp tiến độ ^_^

[Sứ]: Ôi cái màn bị cảnh sát bắt, tạo hình thật khó đỡ =))

Chương 71

.

  Bởi vì từng ở nhà giam một thời gian dài, cậu biết chắc hôm này là ngày người thân đến thăm tù.

  Trước khi tới nơi, cậu tạt qua một cửa hàng tạp hoá, mua hai cân thịt bò kho tương và một cái chân dê kho tương. Cậu nhớ Thiệu rất thích ăn chân dê. Tới nhà giam Quân Sơn, trước tiên là xuất trình chứng minh thư để đăng ký, sau khi đăng ký xong thì đến phòng tiếp khách yên lặng chờ đợi.

  Khi bóng dáng gầy gầy của Thác Bạt Thiệu xuất hiện trước mắt, Thuỷ Căn hơi kích động đứng lên.

  Nhưng khuôn mặt quen thuộc kia đầu tiên là khúm núm ngước lên, và rồi kinh ngạc mở to hai mắt, lắp bắp nói: “Sao mi lại tới đây?”

  Đáy lòng Thuỷ Căn nguội lạnh, cô đơn ngồi về ghế. Hiện thực lại một lần nữa nhắc nhở cậu, người này là Đới Bằng, không phải Thác Bạt Thiệu.

  Chân dê cậu đem tới bị ghét bỏ, Đới Bằng cau mày nói mùi hoi quá, còn chả đủ tư cách cho chó nhà hắn ăn. Hắn lại giở giọng khó chịu hỏi, Ngô Thuỷ Căn cậu tới đây có phải là để chế giễu hắn không.

  Chuyến đi đến nhà giam này chẳng những không thể khiến lòng cậu an tĩnh trở lại, mà ngược lại, nó thậm chí còn khiến trái tim cậu như bị ném lên bếp lò, rồi trở mặt lên xuống như một miếng thịt nướng. Không đợi Đới Bằng ăn xong thịt bò kho tương, Thuỷ Căn đã đứng dậy muốn về.

  Ngay khi cậu vừa xoay người định bụng rời đi, từ phía sau vang lên một giọng nói chẳng nặng chẳng nhẹ: “Nếu có thêm Thiêu Đao Tử thì tốt rồi!”

  Thân mình Thuỷ Căn cứng đờ, đồng tử co lại.

  Thiêu Đao Tử không phải loại rượu thường thấy ở nơi họ sống, Đới công tử thích cách sống phô trương lãng phí không đời nào lại uống qua rượu Thiêu Đao Tử. Thế nhưng Thiệu đã từng uống, ngay trên núi Đại Hưng An, hắn uống Thiêu Đao Tử mà Tô Bất Đạt ủ, nhìn cậu cười ha ha, tiếng cười sang sảng kia như còn vang vọng bên tai.

  Đang ăn ngon lành, Đới Bằng tự dưng lại thấy Thuỷ Căn run run xoay người, hai mắt rưng rưng nhìn hắn, thịt bò nhai trong miệng tí nữa thì nghẹn.

  “Mi… mi vừa nói gì?” Thuỷ Căn nín thở hỏi.

  “Ta có nói gì đâu?” Đới Bằng không hiểu.

  Thuỷ Căn bổ nhào tới, chồm qua mặt bàn túm cổ áo Đới Bằng, hét lên: “Rõ ràng ngươi vừa mới nói! Ngươi bảo nếu có Thiêu Đao Tử thì tốt mà!”

  Cai ngục ở gần đó lập tức đi tới tách hai người ra. Đới Bằng hết sức căm tức, nhất quyết cho rằng Thuỷ Căn tới là để chơi đểu mình, hắn bèn nói với cai ngục: “Báo cáo đồng chí cảnh sát, người này không phải là thân thích của ta, lần tới hắn trở lại, ta không gặp hắn có được không?”

  Cuối cùng, sau khi bị mắng cho một trận, Thủy Căn bị đuổi ra khỏi trại tạm giam Quân Sơn.

  Thác Bạt Thiệu không biến mất, chắc chắn hắn đang ở ngay trong cơ thể Đới Bằng, nhưng cậu tới rồi mà, vì sao hắn lại không ra? Đúng rồi, không phải là hắn không muốn ra, mà là trong hầm băng dưới mặt đất, linh lực của hắn đã bị tổn hao quá nhiều, chỉ sợ là lực bất tòng tâm. Nếu ở trong đó, ít nhất cậu còn có thể giúp hắn dụ oán linh tới để bồi bổ thân thể…

  Cậu ngây ngốc nhìn cửa nhà giam một lúc lâu, rồi đến xe đạp cũng chẳng buồn lấy, cậu lết từng bước một xuống Quân sơn.

  Xuống Quân sơn rồi, đi một hồi lâu, ngang qua một cái chợ nhỏ, Thuỷ Căn đứng khựng lại, nhìn túi tiền dắt trên người đám người buôn bán đến xuất thần.

  Đới Bằng bị phân đến đội lao động cải tạo của tội phạm nghiêm trọng.

  Nếu ra tay nhẹ quá, phỏng chừng không thể được phân đến cùng một chỗ với hắn, mà nặng quá thì cũng không được, ngộ nhỡ chết người thì làm sao!

  Sau khi cân nhắc, Thủy Căn móc hai chục tệ trong túi ra, tới một tiệm kim khí nhỏ mua một con dao phay. Sờ thử lưỡi dao, rồi cậu kề con dao lên cổ ông chủ đang thối lại tiền thừa: “Cư… cướp đây, lấy hết tiền trong cửa hàng của các ngươi… mịa nó ra đây!”

  Ông chủ run rẩy, ban ngày ban mặt mà có người chán sống dám ăn cướp giữa phiên chợ đông người qua lại thế này!

  Một bà khách đứng bên kinh sợ la lên bài hãi, lập tức thu hút mọi ánh nhìn của những người xung quanh đổ cả về đó.

  Có người phản ứng nhanh, lấy di động ra chuẩn bị gọi 110 báo cảnh sát liền.

  Ngay thời điểm nghìn cân treo sợi tóc ấy, cánh tay cầm dao của Thuỷ Căn bị ai đó nắm chặt, cơ thể cậu cũng bị một cánh tay khác gắt gao ôm vào.

  Thuỷ Căn vốn không hề có ý định xuống tay, con dao phay kia cũng chỉ đặt hờ trên cổ ông chủ vậy thôi, chứ chắc chắn là không dám dùng sức đâu. Không hề phòng bị, cậu có muốn thoát cũng chẳng giãy ra được.

  “Rất xin lỗi ông chủ, thần kinh của em họ tôi không được tốt lắm, người nhà không cẩn thận để nó chạy đến đây, thật là có lỗi!”

  Một giọng nói ôn hoà hiền hậu vang lên bên tai Thuỷ Căn. Nghe thấy thế, trái tim cậu nặng trĩu cả xuống. Quay đầu lại nhìn, người đang giữ chặt lấy cậu chính là Vạn Nhân lúc trước đã lủi nhanh như thỏ.

  Lúc này, y đang đeo một đôi kính gọng vàng, rất ra dáng học giả hào hoa phong nhã. Y giải thích với ông chủ cửa hàng bằng vẻ mặt áy náy, nhưng hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài văn nhược của y chính là sức mạnh đang ghìm chặt lấy Thuỷ Căn.

  Sau khi nói xong, không để ý tới ông chủ tiệm đang hùng hổ chửi bới, tiến sĩ Vạn cắp Thuỷ Căn đi, tống vào một chiếc xe con hãng Buick.

  “Buông ta ra! Ai cứu mạng với! Tôi không biết y, đây là bắt cóc!”

  Các cô dì chú bác đang mua đồ nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại: bác nói xem thằng nhỏ mới tí tuổi đã bị thần kinh rồi? Trong nhà cũng chẳng để ý gì cả, để nó chạy đến đây, thật là nguy hiểm mà!

  Sau khi lên xe, Vạn Nhân khoá cửa xe lại. Chẳng buồn để ý gì tới Thuỷ Căn, y nhấn ga phóng ra khỏi chợ. Tới một mảnh rừng vắng vẻ, Vạn Nhân dừng xe.

  Trong khoảng thời gian ấy, Thuỷ Căn không nói một lời nào. Cậu biết mình so với Vạn Nhân thì chẳng khác nào tay so với chân, gây lộn không hơn được người ta thì ngoan ngoãn dừng lại đi thì hơn.

  Mặt khác, sau khi tỉnh táo lại, cậu cũng hiểu hành động vừa rồi của mình rất không ổn, hoàn toàn không cân nhắc tới hậu quả của việc làm như vậy, có khác nào một người điên.

  Nếu cậu lại vào tù, người khác thì không nói làm gì, nhưng mẹ cậu chắc chắn sẽ là người đầu tiên phát điên mất.

  Khi Vạn Nhân dừng xe lại mỉm cười nhìn cậu, Thuỷ Căn cũng không nói gì cả, chỉ cắn môi nhìn Vạn Nhân.

  Cách một thấu kính, Tiến sĩ Vạn mỉm cười nhìn chằm chằm đôi môi bị cắn đến trắng bệch của Thủy Căn, rồi lại ngắm nghía mấy lọn tóc lông cừu đang có xu hướng trở lại thành tổ quạ của bé con, trong đầu tự động đặt cậu bên cạnh vị đại vương tử anh tuấn trầm tĩnh của kiếp trước.

  Nhìn một hồi lâu, y mới nhận ra không ngờ mình cũng nghĩ những chuyện buồn chán như thế trong đầu, so làm sao được mà so!

  Đúng là một thằng nhóc ngốc nghếch, Vạn Nhân y khinh thường chẳng thèm nhìn, nhưng không biết vì sao y lại thích được ngay kẻ ngốc này mới lạ. Đáng tiếc kẻ ngốc vẫn chỉ là kẻ ngốc, hết lần này tới lần khác chỉ một lòng một dạ yêu thương hạng người vô năng như Thác Bạt Thiệu kia.

  Nhưng không sao cả, vật cản này sẽ sớm bị dọn dẹp sạch sẽ thôi. Một khi Vạn Nhân y đã muốn, thì cho dù có cách mấy đời y cũng nhất định sẽ nắm chắc trong lòng bàn tay.

  “Cuộc gọi của Phùng cục trưởng thật ra là do ngươi làm phải không?” Chịu không nổi ánh mắt lưu manh của Vạn Nhân nữa, cuối cùng Thủy Căn đành mở miệng hỏi.

  Vạn Nhân thờ ơ gật đầu: “May mà, trước khi cứu họ Phùng ra, ta đã moi được một khoản tiền từ hắn, rồi lợi dụng âm thanh để làm nhiễu sóng điện não người nghe, khiến họ tưởng lầm là tiếng Phùng cục trưởng. Có điều, làm thế rất hao tổn linh lực, không nên dùng thường xuyên, nhưng để rửa sạch tội cho Tự nhi của ta, cho dù thịt nát xương tan ta cũng cam tâm tình nguyện!”

  Khi nói những lời này, miệng Vạn Nhân đã dán sát đến bên tai Thuỷ Căn.

  Ta thao! Mấy lời không biết xấu hổ như vậy mà làm sao y có thể nói ra tự nhiên đến thế hả giời? So với Thiệu thô bạo quái tính quái nết, tiến sĩ Vạn có thể coi là chuyên gia tán tỉnh.

  “Hừ, đừng có mong ta sẽ cảm ơn ngươi! Đới Bằng không thể thoát thân hẳn cũng là kiệt tác của ngươi đi!”

  Vạn Nhân chớp chớp mắt một cách vô tội: “Bao nhiêu người chết như thế cơ mà, gì thì gì cũng phải có người đứng ra nhận tội chứ! Nếu Phùng cục trưởng đã chết, vậy cũng chỉ còn có hắn thôi, huống chi hắn có bị bắt cũng không thể coi là oan uổng đâu!”

  Chỉ một câu nói thôi đã làm Thuỷ Căn đứng hình. Đúng vậy, mặc dù khi đó Thiệu đang trong trạng thái oán linh hồ đồ, nhưng hắn đã giết mấy mạng người cũng là sự thật không thể chối cãi…

  Đúng lúc này, Vạn Nhân đột nhiên hạ lưng ghế của Thuỷ Căn xuống. Không kịp phòng bị, thoáng cái Thủy Căn đã nằm ngay đơ ra. Vạn Nhân xoay người đè lên trên, cặp mắt kính gọng vàng nguỵ trang kia đã không thấy bóng dáng, trong đôi mắt hẹp dài toát ra sự thèm khát âm trầm.

  “Thiếu nợ thì phải trả lại, ngươi cũng thế, thừa dịp này, ngươi cũng nên hoàn trả một phần những gì thiếu nợ ta đi chứ nhỉ?”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .